Lời anh nói có phải là thơ .
Cho tim em dại khờ thổn thức .
Vị ngọt nào day dứt con tim .
Bức tường thành băng giá rã tan .
Không anh em như hoa úa tàn .
Vẫn biết tình yêu kia ngỡ ngàng .
Anh gieo vào em bao nỗi nhớ .
Rồi lạnh lùng lặng lẻ chia phôi .
Tự bao giờ lạnh giá tim côi .
Tự bao giờ hóa đá tim tôi .
Một lần nữa con tim vụn vỡ .
Bởi vết thương mãi mãi vẫn còn .
Lối nào làm quên đi héo hon .
Lối nào làm quên đi u buồn .
Lối nào là thiên đường hạnh phúc.
Lối nào xóa đi chút muộn sầu .
Thà rằng lạnh lẻo như pho tượng .
Không còn cô đơn không xa lạ .
Kĩ niệm xưa trã về miền nhớ .
Để giữa đời tôi vẫn là tôi .
Thôi nhé tim ơi đừng buồn nhé .
Để cho đời một khoảng bình yên .