Nắng chiều đã tắt sau phía chân đồi.
Thơ viết đã bao lần…em lại thôi.
Thôi nhé tim ơi…đừng chờ nhau nữa.
Đã thật nhiều lần tim kia đã hứa.
Và cuối cùng nỗi nhớ vẫn đi hoang.
Em là người đã tha thiết thủy chung.
Nhưng ngỡ ngàng hiểu…tim không cùng hướng.
Buồn thật nhiều khi nỗi nhớ vấn vương.
Anh đã cho em chút tình vay mượn.
Nếu ngày xưa tạo hóa cứ vô tình.
Đừng bận lòng chi với kẻ qua đường.
Đừng bận lòng chi để tim phải vương.
Trái tim yêu đã bao lần lạc lối.
Để niềm đau chới với mãi trong tôi.
Điệu nhạc buồn nào man mác trong đêm.