Nỗi buồn nào luôn vây lấy tim tôi.
Tất cả đời thường nào ai hiểu hết.
Trái tim đơn côi một thòi giá buốt.
Một chút ngậm ngùi xin được xẻ chia.
Để cho tim kia có được niềm vui.
Để tâm tư kia có được tiếng cười.
Nhưng đã vội qua đi hết cả rồi.
Để một tâm hồn đơn kia lạc lối.
Cứ tưởng cuộc đời là những vần thơ.
Vần thơ kia cho tôi niềm ấm áp.
Để tâm tôi một thời luôn ảo tưởng.
Để chuyện đời thường chưa đến đã xa.
Hương vị cuộc đời đắng chát chua cay.
Mùi vị cuộc đời khó ai phân nổi.
Sinh ra làm sao biết trước chữ ngờ.
Đứng giữa rừng người mà thấy bơ vơ